Vợ của ta là quận chúa
Phan_64
"Không phải." Ta nghiêm túc đáp, sau đó nghiêng đầu hôn hôn lên khuôn mặt
nàng.
Nét mặt nàng lúc này mới trầm tĩnh lại, rồi hướng phía ta ôn nhu cười.
Chỉ là trả lời một vấn đề, nàng sẽ lại vì nó mà nở ra nụ cười tuyệt mỹ.
Chỉ cần làm như vậy Tấn Ngưng sẽ hạnh phúc, tại sao từ trước đến giờ ta
chưa từng phát hiện ra?
Sau khi giúp quận chúa vấn hảo tóc, ta hỏi nàng có muốn chính mình cài trâm
ngọc hay không.
"Ngươi cài." Nàng nghiêm túc nói.
Ta gật gật đầu, thật cẩn thận cài trâm ngọc lên tóc Tấn Ngưng. Nhìn vào bóng
hình phản chiếu trong gương, ta nhẹ nói bên tai nàng: "Thật xinh đẹp."
- 1095 -
Nàng nghe rồi hai gò má ửng đỏ, hơi hơi cúi đầu không dám nhìn ta.
Tấn Ngưng hôm nay so với hôm qua có sinh lực hơn rất nhiều, nàng mặc hảo
áo bào, vấn lại búi tóc, tựa hồ giống như trước kia, khiến ta không nén được nghiêng
mình ôm nàng vào lòng. Nàng cười cười nghiêng mặt hôn khóe miệng ta, nói: "Nhược
Hề chải tóc, so với tự ta làm đều đẹp hơn."
"Vậy... sau này ta đều giúp ngươi chải tóc." Ta nói.
Nàng cười gật gật đầu.
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Tấn Ngưng thế nhưng sợ tới mức toàn thân run rẩy, lập tức khẩn trương nắm
chặt lấy ống tay áo ta. Ta vội cầm lấy bàn tay nàng lạnh lẽo, ý bảo nàng không cần sợ.
"Quận chúa?... Quận mã gia?" Ngoài cửa Nguyệt Nhi nhẹ giọng hô.
Nguyên lai là Nguyệt Nhi, ta đứng dậy muốn ra mở cửa. Nhưng Tấn Ngưng
lại gắt gao nắm lấy tay ta, nàng nghiêng đầu sang nơi khác kích động nhìn ta nói:
"Không cần!"
"Là Nguyệt Nhi, đừng sợ." Ta ôn nhu nói.
Nhưng nàng vẫn không chịu buông tay, nét mặt khẩn trương nhìn ra hướng
cửa.
- 1096 -
Nguyệt Nhi lại nhỏ giọng nói: "Quận mã gia, ta bưng nước ấm tới, cho quận
chúa lau mặt."
"Hảo, đến đây." Ta đáp, rồi sau đó quay lại hống Tấn Ngưng, "Đứng lên đi, ta
dắt theo ngươi, chúng ta cùng đi mở cửa."
Tấn Ngưng vẻ mặt do dự nhìn ta, nhưng rốt cục nàng vẫn để cho ta dắt, không
nói một lời cẩn thận theo sát phía sau.
Rồi khi mở cửa, Nguyệt Nhi nét mặt kinh ngạc nhìn quận chúa phía sau lưng
ta: "Hôm nay, hôm nay quận chúa nguyện ý mặc quần áo bào, chải tóc!"
Tấn Ngưng vẻ mặt vốn đang khẩn trương, sau khi nghe xong lời Nguyệt Nhi
nói, đột nhiên cười: "Là Nhược Hề giúp ta."
Ta không khỏi nhăn mày, chẳng lẽ mấy ngày qua quận chúa đều không nguyệt
ý làm việc này sao?
Nguyệt Nhi bước vào trong phòng, nàng đặt chậu nước ấm lên bàn, rồi bưng
chậu nước hôm qua ở trên mặt đất lên nói: "Quận mã gia, ngài lau mặt cho quận chúa
đi, nếu là mấy ngày trước, ngay cả lau mặt quận chúa cũng không nguyện đâu, nhưng
nếu là ngài, quận chúa nhất định nguyện ý."
Ta gật gật đầu.
Thật sự còn có việc khiến ta lo lắng hơn cả lau mặt cho quận chúa.
- 1097 -
"Nguyệt Nhi, Vương gia..." Ta chưa kịp nói hết lời, Tấn Ngưng ở phía sau đã
khẩn trương cắt đứt: "Ngươi nói ngươi sẽ bồi ta!"
Ta vội quay đầu, cười nói với nàng: "Ta không đi."
"Quận mã gia…" Nguyệt Nhi dường như không dám khiến cho quận chúa
kích động, nàng nói nhỏ, "Nếu có chuyện gì, ta sẽ đến báo cho ngài biết."
"Đã làm phiền ngươi." Ta gật đầu.
"Quận mã gia, ngài đừng nói như vậy." Nguyệt Nhi vừa bước đến bên cạnh
cửa, vừa cười nói, "Ta trước đi bưng cho các ngài đồ ăn sáng cùng thuốc, hôm nay
quận chúa nhất định nguyện ý uống thuốc."
Đóng cửa lại, ta kéo Tấn Ngưng đến bên bàn ngồi, sau đó ngồi xổm xuống
trước mặt nàng. Ngửa đầu nhìn nàng hỏi: "Ngưng nhi, những ngày qua sao ngươi
không nguyện uống thuốc?"
Nàng nghe rồi, chỉ mím chặt môi không trả lời.
"Ngưng nhi?" Ta nắm chặt tay nàng, hô lên.
Quận chúa nín hơn nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng chậm rãi nói: "Không
muốn."
Ý nàng là không muốn uống thuốc.
- 1098 -
"Lát nữa ta uy ngươi uống, được không?" Ta lại hỏi.
Đôi mi thanh tú của nàng cau chặt, tựa như đang suy nghĩ gì. Ta chỉ có thể
kiên nhẫn chờ đợi, sau khi nhìn nàng cuối cùng gật đầu đồng ý, ta mới thở một hơi dài
nhẹ nhõm.
"Lại đây." Ta ngồi đến bên cạnh nàng, cầm chiếc khăn mặt trong chậu, nói với
nàng, "Ta giúp ngươi lau mặt."
Quận chúa bây giờ giống như một nhi đồng bất lực, thời thời khắc khắc đều
cần ta kiên trì chiếu cố.
Khi uy Tấn Ngưng ăn sáng, nàng luôn luôn cười hì hì nhìn ta, rất muốn hỏi
nàng cười cái gì, nhưng rồi lại không nói.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Vẻ mặt ta giả bộ như thực tức giận nhìn nàng.
Nàng cuối cùng không nhịn được nữa, cười lên nói: "Nhược Hề, vừa nãy
ngươi húp cháo còn dính bên miệng."
Ta sửng sốt, sau đó mới chợt hiểu nàng nói điều gì. Vừa nãy khi uy nàng ăn
cháo, nàng cũng muốn ta ăn một chút, nên ta mới ngoan ngoãn cúi đầu uống vài ngụm.
Có lẽ là do quá vội vàng, mới dính cháo lên khóe miệng ta. Mệt nàng còn luôn cười hì
hì, hóa ra là đang xem ta làm trò.
"Ngươi nha..." Ta tức giận định lấy khăn lau miệng, nhưng nàng lại vươn tay
ngăn trở.
- 1099 -
Ta nhíu nhíu mày, hỏi: "Làm sao vậy?"
Nàng cười hì hì không nói lời nào, chỉ đứng dậy, không đợi ta kịp phản ứng,
Tấn Ngưng đã ngồi trên đùi của ta. Mặc cho nét mặt ta nghi hoặc, nàng không nói hai
lời đưa mặt lại sát gần hơn, cảm giác nàng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên khóe
miệng ta, sau đó mới ôn nhu nói: "Bây giờ sạch sẽ."
Mặt của ta nháy mắt nóng như lửa đốt, muốn nói nhưng lại không cất lên lời.
Nàng nhìn thấy ta bối rối, thậm chí cười đến run rẩy cả người. Đối với một
Tấn Ngưng như vậy, ta thật sự không biết làm sao.
"Được rồi, được rồi." Nhìn nàng cười thành như vậy, ta giả bộ tức giận nói,
"Mau trở về ngồi xuống, sau khi ăn hết bát cháo này, ngươi còn phải uống thuốc."
Nhưng nàng lại đột nhiên yên tĩnh, thân thể cũng không buồn nhúc nhích, chỉ
vẻ mặt buồn rầu nhìn ta, chậm rãi nói: "Nhược Hề, ta không muốn uống thuốc."
"Vì sao?" Ta nhíu mày.
Nàng không trả lời.
"Làm sao vậy?" Ta ôm lấy eo nàng, kiên nhẫn hỏi, "Vì sao không muốn uống
thuốc? Nói cho ta biết."
"Bọn hắn nói ta bị bệnh." Nàng cúi đầu, bàn tay đang nắm cùng ta nhẹ nhàng
- 1100 -
nhéo nhéo.
"Bọn hắn?" Ta sửng sốt.
"Ân." Nàng gật gật đầu, nhỏ giọng nói, "Tất cả mọi người đều nói như vậy."
"Vậy... Vậy tại sao không uống thuốc chứ." Ta để nàng tùy ý đùa nghịch trên
tay của mình, hỏi.
Nàng nghiêng đầu, áp vào trán ta, thấp giọng nói: "Nếu uống thuốc, bệnh liền
hảo."
Không đợi cho ta đặt thêm câu hỏi, nàng nói tiếp: "...Ta có bệnh, cho nên phụ
vương không thể gả ta cho Tề đại ca."
Cuối cùng đã hiểu.
Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài thật sâu, đau lòng ôm lấy nàng.
"Ta còn nghe người bên ngoài nói..." Nàng đột nhiên rầu rĩ nói, "Nói ta là kẻ
điên."
Tim giống như bị ai bóp chặt, đau đến ta không thở được.
"Ta không điên." Tấn Ngưng thực nghiêm túc nói.
- 1101 -
"Được rồi, bọn hắn đều là nói hưu nói vượn." Ta vội nói, "Ngưng nhi của ta
luôn luôn hảo."
"Ta nói cái gì, bọn hắn cũng không tin." Lông mày nàng cau chặt, rồi nói, "Ta
nói ngươi muốn trở về, bọn hắn lại không mở cửa cho ngươi. Để bọn hắn đi đốt nước
tắm giúp ngươi, nhưng lại chỉ làm qua quít. Ngươi chỉ là đi lên núi hái dược, nhưng
bọn hắn lại nói với ta ngươi sẽ không trở về..."
"Chính là bây giờ ta đã trở về, cho nên Ngưng nhi, ngươi mới đúng." Ta vuốt
ve lưng của nàng.
"Nhược Hề." Nàng xoay đầu lại nhìn thẳng vào ta, nghiêm túc hỏi, "Nếu ta
thật sự điên rồi, ngươi còn thích ta không?"
"Thích." Ta gật gật đầu, "Ngươi biến thành dạng gì, ta cũng thích."
Nàng cười mấp máy miệng, tựa như đã sớm biết câu trả lời của ta.
"Chính là…" Ta thở dài, "Ngưng nhi, ngươi còn phải ngoan ngoãn uống
thuốc."
Quận chúa hơi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn ta.
"Đầu tiên…" Ta nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói, "Chỉ cần ta ở bên cạnh
ngươi, bất kể thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi gả cho Tề tướng quân."
Nàng lẳng lặng nghe, không nói lời nào.
- 1102 -
"Còn nữa, ngươi không phải bị bệnh." Ta tiếp tục nói, "Ngươi là thân thể suy
yếu, đi vài bước đường sẽ không còn khí lực. Uống thuốc để ngươi khỏe mạnh hơn,
lúc đó ta có thể đưa ngươi đi ra ngoài..."
"Không đi." Nàng chợt rầu rĩ nói.
Ta cười cười: "Không đi? Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời cùng ta ở trong tiểu
gian phòng này?"
"Ân." Nàng rất trịnh trọng gật đầu.
"Ngươi..." Ta bất đắc dĩ thở dài, "Như vậy nếu ta muốn đi ra ngoài đây?"
"Không cho phép đi." Nàng không chút nghĩ ngợi liền đáp.
"Ngươi quên rồi sao…" Ta cười nhắc nhở nàng, "Ngươi đã nói muốn đi chèo
thuyền cùng ta."
Nàng lặng đi một chút, tựa như đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, nàng vẫn
mím chặt môi không đáp.
Ta chỉ có thể tiếp tục nói: "Chúng ta còn muốn đi dạo phố, đi xem đom đóm
trong viện... Còn có, rất nhiều người đến cửa tìm chúng ta xem chẩn, ngươi phải giúp
ta sắp xếp lại dược thảo cùng đơn thuốc."
"Vậy..." Quận chúa cau mày, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng nói, "Ta uống
- 1103 -
thuốc."
Cuối cùng thu phục.
Sau một khoảng thời gian ở bên quận chúa, ta rốt cục đã minh bạch nàng làm
sao. Trí nhớ của Tấn Ngưng hiện giờ không tốt, nàng thường quên những việc đã hoặc
đang muốn làm, thường sẽ lầm lẫn giữa ảo tưởng cùng hiện thực, nói chuyện cũng
không còn linh hoạt như trước, thường tách câu ra làm nhiều đoạn mới nói được rõ
ràng. Nàng rất sợ tiếng ồn ào chung quanh, suốt ngày lo lắng đề phòng, nghe thấy có
người gõ cửa sẽ sợ đến xanh cả mặt. Nếu nhắc tới "Vương gia" hay "Tề tướng quân"
thì tâm tình nàng sẽ vô cùng kích động, phải vỗ về hơn nửa ngày mới bằng lòng an
tĩnh.
Trước kia, ngẫu nhiên ở y quán ta cũng sẽ gặp một hai người bệnh tương tự,
phần lớn bọn hắn đều là bị kích thích mới tạo thành hiện tượng này. Sư phụ từng nói,
nguyên nhân tạo thành vốn có rất nhiều, cũng có khi do người bệnh mẫn cảm mới bị
kích thích thành như thế. Một khi đã xuất hiện những bệnh trạng như vậy, uống thuốc
gì cũng trị không khỏi, bởi vì trong lòng bọn họ đều có một nút thắt. Nếu mở được nút
thắt này, người bệnh mới có thể khôi phục.
Mà Tấn Ngưng sở dĩ biến thành như vậy, tất cả đều là lỗi của ta.
Cho rằng mình ly khai sẽ đổi được hạnh phúc vĩnh viễn của náng, lại không
nghĩ, chỉ đổi đến một linh hồn đầy thương tích.
Nhưng, ta sẽ đích thân giúp nàng cởi bỏ nút thắt đó.
Khi ta đang uy Tấn Ngưng uống thuốc, chợt có người tiến đến gõ cửa. Tấn
Ngưng lại bị dọa cho hoảng sợ, ta nắm chặt tay nàng, cất cao giọng hỏi: "Ai?"
- 1104 -
"Quận mã gia, là ta." Nguyệt Nhi nhẹ giọng nói.
Ta buông chén thuốc, dắt Tấn Ngưng cùng ra mở cửa. Ta nghĩ, cần phải qua
thêm một thời gian nữa, nàng mới có thể quen với việc "Đột nhiên có người gõ cửa"
này.
Sau khi Nguyệt Nhi tiến vào, sắc mặt nàng không tốt nhìn ta.
"Quận mã gia." Nàng vừa nhìn ta, vừa nhìn quận chúa tránh ở sau lưng, ấp
úng nói, "Ta, ta..."
"Sao vậy?" Ta hỏi.
"Vương gia biết ngài trở về quận mã phủ…" Nguyệt Nhi thấp giọng nói, "Là,
là Thành phu nhân nói cho Vương gia."
"Thành phu nhân?" Ta sửng sốt.
Gặp Vương gia là chuyện ta đã sớm lên kế hoạch, nhưng tại sao Thành phu
nhân lại...
Nguyệt Nhi thở dài, nói: "Vương gia cho ta tới... Cho ta tới gọi ngài đến đại
sảnh."
"Không đi!!" Không đợi ta trả lời, Tấn Ngưng ở phía sau lại nắm lấy ống tay
áo ta, thanh âm run rẩy nói, "Nhược Hề... Không, không nên đi." Nàng lắc đầu liên tục,
- 1105 -
hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng.
Ta nắm chặt tay Tấn Ngưng, nói với Nguyệt Nhi: "Ngươi nói, ta đang uy quận
chúa uống thuốc, lập tức tới."
Nguyệt Nhi gật gật đầu, sau đó nhanh chóng thối lui khỏi phòng.
"Ta không muốn ngươi đi." Tấn Ngưng vừa khóc vừa nói, nàng liều mạng lắc
đầu với ta.
"Lại đây." Ta lại dắt nàng trở về bên bàn, cầm lấy chén thuốc kia nói, "Chúng
ta uống hết thuốc còn dư."
"Ta nói ta không muốn ngươi đi!!" Nàng chợt kích động vung tay lên, không
đợi ta kịp phản ứng, chén thuốc trong tay đã sớm bị rơi xuống đất.
"Ngưng nhi..." Ta thở dài, muốn cầm tay nàng.
Tấn Ngưng lại kích động tránh thoát, một bên khóc một bên la lên: "Ngươi vì
sao phải gạt ta, ngươi đã nói ngươi sẽ không rời khỏi ta!"
"Ta sẽ không rời khỏi ngươi." Ta vội nói, "Ta là muốn đi nói cho Vương gia,
ta sẽ vĩnh viễn bồi ở bên cạnh ngươi, bất kể như thế nào cũng không ly khai."
"Nhược Hề, không nên đi, không nên đi..." Nàng hoàn toàn không để ý đến
những lời ta nói, chỉ khóc rồi đến gần, kích động kéo lấy ống tay áo ta, "Đáp ứng ta,
không đi được không?"
- 1106 -
"Ngươi hãy nghe ta nói, Ngưng nhi." Ta đưa tay gạt lệ trên mắt nàng, kiên
nhẫn nói, "Ta sẽ không rời khỏi ngươi, tuyệt đối không bỏ lại ngươi một mình."
"Vậy cũng đừng đi ra ngoài." Nàng khóc nói, "Nhược Hề, ngươi hãy ở lại đây,
dù thế nào cũng không đi."
"Không đi nữa…" Chứng kiến Tấn Ngưng như vậy, ta chỉ có đau lòng đáp
ứng, "Thế nào cũng không đi."
Thành Nhược Hề ta đời này đã làm một việc vô cùng hối hận, đó là lựa chọn
ly khai Tấn Ngưng.
【 136 】
"Ngưng nhi đừng khóc, ta không đi, không đi." Ta kéo Tấn Ngưng vào trong
lồng ngực, liên tục dỗ dành, "Ta ở trong này cùng ngươi, đừng sợ."
Người trong lòng sau khi nghe xong, đầu gối lên vai ta ủy khuất khóc.
"Ta nghe lời Ngưng nhi, dù thế nào cũng không đi." Ta nén xuống xúc động
muốn khóc trong lòng, an ủi nàng nói.
- 1107 -
Khiến cho Tấn Ngưng đánh mất chính mình, sai lầm như vậy, làm sao ta có
thể tha thứ cho mình?
Thân mình quận chúa bởi vì khóc mà run lên, nàng nghẹn ngào nói bên tai ta:
"Nhược Hề... Ta, ta không, không muốn ngươi đi, đi gặp phụ vương... Ngươi không
cần, không cần đi..."
"Không đi." Ta nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, nói, "Ta đáp ứng ngươi không đi
gặp Vương gia, đừng lo lắng."
Thanh âm nức nở của Tấn Ngưng dần dần nhỏ lại, nhưng thân mình vẫn bởi vì
khóc mà từng chút run rẩy hơn, lòng ta cũng theo từng nhịp run rẩy của nàng mà dần
dần bị xé nát. Chờ đợi cho nàng an tĩnh trở lại, ta ôm nàng chậm rãi đi đến phía bàn.
Ngồi xuống để cho người trong lòng ngồi trên đùi mình, ta nghiêng thân mình lấy
khăn mặt giúp nàng lau đi nước mắt.
"Ngưng nhi." Ta thở dài, nói, "Ngươi xem ngươi, khóc thành như vậy sẽ thực
tổn thương mắt." Mặc dù cái này không phải là trọng điểm, nhưng ta hi vọng nói như
vậy có thể chuyển sự chú ý của quận chúa mà thôi.
Tấn Ngưng không nói lời nào, tùy ý để ta giúp nàng lau mặt.
"Thuốc ngươi cũng không chịu uống." Ta tiếp tục nói, "Ngươi nói ta phải làm
sao bây giờ?"
"...Vậy không uống." Nàng nhỏ giọng than thở.
Nhìn quận chúa ủy khuất hệt như một tiểu hài tử, ta không nén được cười cười
- 1108 -
hôn khuôn mặt nàng, sau đó thở dài một hơi thật sâu. Thật không nghĩ Tấn Ngưng sẽ
ác cảm như vậy khi ta đi gặp Vương gia, trong nhất thời, ta không biết mình phải làm
thế nào. Vương gia là ta nhất định phải gặp, chính là không biết phải làm thế nào
thuyết phục Tấn Ngưng.
"Không uống không được." Ta nói với nàng, "Lát nữa ta sẽ nhường Nguyệt
Nhi lấy thêm cho ngươi một chén."
"Ta không muốn uống." Tấn Ngưng không chút nghĩ ngợi trả lời. Nàng dường
như đã hoàn toàn quên hết những lời ta vừa nói, bộ dạng đánh chết cũng không chịu
uống.
"Hảo hảo hảo." Ta chỉ có thể theo nàng, "Ngày mai chúng ta tiếp tục uống."
Tấn Ngưng lẳng lặng ngồi trong lòng ta, nàng đã ngừng khóc, cả thân mình
dựa vào ta không nói điều gì. Ngồi không có điểm nhàm chán, ta đột nhiên nhớ tới hồ
nước ở trong rừng sâu, liền nói với Tấn Ngưng: "Ngưng nhi, qua mấy ngày nữa,
chúng ta cùng đi chèo thuyền được không?"
Nàng không trả lời, chỉ xoay đầu nhìn ta nghi hoặc.
"Ngươi còn nhớ Tự miếu của Tam Thất đại sư không?" Ta hỏi.
Tấn Ngưng gật gật đầu.
"Mấy ngày trước, ở gần đó ta thấy một cái hồ thật lớn." Ta cười nói, "Rất đẹp,
ngươi nhất định sẽ thích."
- 1109 -
Chính là nàng hoàn toàn nghe lầm trọng điểm, chỉ cất lời hỏi: "Ngươi đi chỗ
đó lúc nào?"
"Ta..." Ta há miệng thở dốc, không biết nên như thế nào trả lời.
"Ngươi nói với ta, mấy ngày trước ngươi bồi Lương đại phu đi thăm bằng
hữu." Tấn Ngưng bắt đầu có điểm sốt ruột, "Tại sao... Tại sao lại đi nơi khác?"
Thành Nhược Hề, bất kể như thế nào, hãy nói hết chân tướng cho nàng biết đi.
"Ngưng nhi…" Ta cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói, "Ta không
có bồi sư phụ đi thăm bằng hữu."
Nàng nghe xong, lại hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Ta dừng một chút, tiếp tục nói, "Bởi vì ta lừa ngươi."
Tấn Ngưng chỉ nhìn ta, không nói gì.
"Ta phạm vào một sai lầm nghiêm trọng nhất…" Ta hít một hơi thật sâu, mặc
kệ kết quả có như thế nào, ta quyết định nói ra hết những điều mình muốn, "Bây giờ ta
mới phát hiện, nguyên lai ta nhát gan, vô dụng như vậy. Vì sao ta lại ngốc như vậy chứ,
vì sao ta không thể giống ngươi, nhất định ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn bất ly bất khí?
Ta còn cười ngươi luôn khóc, kỳ thật, ngươi mới là người kiên cường nhất, kiên
cường đến ngay cả mười Hùng Thập Đại cũng so ra kém. Từ đầu tới cuối, yếu đuối
nhất kỳ thật chính là ta. Ta dám nói dối hết thảy, chỉ để rời khỏi ngươi, còn tự cho là
làm điều chính xác nhất. Ta chỉ biết trốn trong rừng sâu núi thẳm, trốn ở những nơi
không hề biết tên, gì mà Tự miếu, gì mà Vạn Khánh trấn... Ta chỉ như một con côn
- 1110 -
trùng có lá gan cực nhỏ mà thôi. Bây giờ, kẻ đáng thương chết tiệt này lại bò đến bên
chân ngươi, bởi vì kẻ đáng thương này biết ngươi rất cưng chìu nó, biết ngươi bất kể
thế nào cũng tha thứ nó, dù ngay cả ta cũng cảm thấy kẻ đáng thương này vô lại đến
bất trị. Ta không biết, hiện tại sửa chữa còn được hay không, ta không phải thầy mo,
không có pháp thuật để biết sau này có thể đem đến cho ngươi hạnh phúc, nhưng ta
thật sự không muốn tiếp tục bởi vì sợ hãi những điều nhàm chán đó mà bỏ lại ngươi.
Cho dù người khác nói ta là tiểu bạch kiểm, nói ta là giang hồ lang trung, nói ta là cứt
trâu làm đóa hoa tươi như ngươi liên lụy, nói ta là Trình Giảo Kim hoành đao đoạt ái
ta cũng không sợ, ta chỉ không muốn rời khỏi ngươi. Ta thật sự, muốn có dũng khí
giống ngươi, dám đứng ở bên cạnh ngươi, dám cùng ngươi bị người nói xấu, dám
sống bên ngươi đến sau này..."
Chẳng để cho ta nói hết, Tấn Ngưng ôn nhu nói bên tai ta: "Nhược Hề, đừng
khóc."
Nàng cúi lại gần, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt không biết từ lúc nào
đã rơi trên mặt.
Quả nhiên, nàng thực dễ dàng tha thứ cho ta.
"Thực xin lỗi…" Cảm nhận được những nụ hôn của nàng, ta không nhịn được
nữa khóc lên, "Ngưng nhi, thực xin lỗi..."
"Nhược Hề." Nàng thở dài, thậm chí học ngữ điệu vừa nãy của ta nói, "Ngươi
xem ngươi, khóc thành như vậy sẽ thực tổn thương mắt."
Đây không phải là trọng điểm được không!
Ta ôm chặt nàng, không biết phải nói điều gì. Nàng quả thật dù như thế nào
- 1111 -
cũng đều tha thứ cho ta, dù ta có biến thành một con côn trùng gan vô cùng nhỏ, dù ta
có khóc so với Hùng Thập Đại còn khó coi hơn, dù ta đã thương t ổn nàng như vậy,
nàng vẫn nguyện ý một lần nữa tiếp nhận ta, nguyện ý bồi bên cạnh ta.
Bất chợt, ngoài cửa truyền đến tiếng người nói chuyện: "Tấn Thiên Khải,
ngươi có nghe được không?"
Ta sửng sốt, thanh âm này là... Thành phu nhân?
Nàng nói Tấn Thiên Khải... Chẳng lẽ, Vương gia cũng ở bên ngoài?
Tấn Ngưng dường như cũng nghe được, thân mình nàng nhất thời cứng ngắc
ở trong lòng ta.
"Chuyện cho đến nước này…" Ngoài cửa Thành phu nhân tiếp tục nói,
"Ngươi vẫn muốn kiên trì, vẫn muốn nữ nhi của ta tiếp tục chịu đựng thống khổ như
ta hai mươi năm trước sao?"
Ta dường như đã hiểu, ngoài cửa đang xảy ra chuyện gì.
Vương gia chắc chắn cũng đứng ở bên ngoài, nhưng ta không nghe thấy lời
hắn đáp.
Ta biết kế tiếp, mình nên làm như thế nào.
Muốn đứng dậy, nhưng Tấn Ngưng lại khẩn trương ôm lấy ta.
- 1112 -
"Ngưng nhi, không phải sợ." Ta nói khẽ với nàng, "Tin tưởng ta."
Quận chúa không khóc lóc, không ầm ĩ, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt ta. Cuối
cùng, nàng nguyện ý đứng dậy, để ta tùy ý nắm tay nàng, bước dần đến cửa.
Ta lau đi lệ trên mặt.
Sau đó, mở cửa.
Ngoài cửa, là Vương gia đầu đầy sợi bạc, cùng Thành phu nhân vừa mới cất
lời.
Bọn hắn nhìn thấy ta, đều sững sờ bất động.
Nắm thật chặt bàn tay của người phía sau, ta nhìn thẳng vào Vương gia một
đầu tóc trắng, nói: "Vương gia, lần này, bất kể thế nào ta cũng sẽ không rời đi."
Bất kể thế nào, sẽ không rời bỏ người ta yêu nhất.
Vương gia nhìn ta, mím chặt môi không nói gì.
Tựa như đã qua thật lâu, lại tựa như chỉ là một lát, Vương gia cau mày, nhìn
nhìn người đứng phía sau ta, chậm rãi mở miệng nói: "Mọi chuyện cứ chờ đến sau khi
Ngưng nhi hết bệnh rồi nói." Nói rồi hắn xoay người, chống quải trượng từng bước rời
đi.
Ta không hiểu Vương gia nói những lời này là có ý gì, ta cũng không biết
- 1113 -
Vương gia vì sao chỉ nói như vậy.
Nhưng ta biết, vừa nãy khi đứng trước mặt Vương gia, kẻ nhát gan ta đây cuối
cùng không còn tiếp tục buông bàn tay mình đang nắm nữa.
【 137 】
Vương gia đi rồi, Thành phu nhân hướng người tránh ở phía sau lưng ta hỏi:
"Ngưng nhi, thân mình con ra sao?"
Chính là Tấn Ngưng không lên tiếng.
Ta vội thay nàng đáp: "Thân mình quận chúa tốt hơn nhiều, nàng vừa mới
uống thuốc xong."
"Nhược Hề." Thành phu nhân cười cười với ta, "Ta thấy được ngươi là một
hảo hài tử. Hai mươi năm qua ta không ở bên người Ngưng nhi, sau này... Nhất định
ngươi phải thay ta hảo hảo mà chiếu cố nàng, biết không?"
Ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ sững sờ không biết nên trả lời thế nào.
"Nhược Hề…" Người phía sau lại kéo kéo tay áo của ta, nhẹ giọng nói,
"Lạnh."
- 1114 -
Lạnh? Ta quay đầu nhìn về phía Tấn Ngưng.
"Lạnh thì về phòng nghỉ ngơi đi." Thành phu nhân ôn nhu nói với Tấn Ngưng.
"Thành phu nhân, ta..." Ta muốn nói thêm gì đó, nhưng Thành phu nhân đã
xoay người ly khai.
"Nhược Hề?" Quận chúa ở phía sau lại hô ta một tiếng.
Chỉ đành xoay người cùng Tấn Ngưng trở về phòng.
"Lại đây." Ta cầm một chiếc áo ngoại bào, muốn phủ lên cho Tấn Ngưng,
"Lạnh thì mau phủ thêm này."
Tấn Ngưng ngoan ngoãn đưa hai tay, không động chút nào để ta giúp nàng
mặc áo. Sau khi mặc hảo, nàng chợt cúi thân người xuống, ngồi xổm trên đất nhặt lại
những vụn bát nàng vừa làm bể.
"Đừng…" Ta vội ngăn nàng, "Coi chừng bị thương, để ta làm."
Tấn Ngưng thu tay về, nhưng vẫn ngồi nguyên ở bên cạnh ta, không nói điều
gì.
"Sao vậy." Ta vừa thật cẩn thận nhặt những mảnh nhỏ ở trên mặt đất, vừa
hướng phía nàng cười cười, "Thân mình còn lạnh không?"
- 1115 -
"Nhược Hề…" Nàng không nhìn về phía ta, chỉ thấp giọng nói, "Ta vẫn là...
Vẫn là không muốn uống thuốc."
Ta vừa định hỏi vì sao, nhưng chợt nhớ đến lời Vương gia vừa nói —— "Mọi
chuyện cứ chờ đến sau khi Ngưng nhi hết bệnh rồi nói."
Chẳng lẽ quận chúa, nàng...
"Ngưng nhi." Ta cố ý nói sang chuyện khác, "Ngươi có thể giúp ta giặt khăn
mặt chút không, ta muốn lau sạch thuốc trên mặt đất." Nghe xong lời ta nói, lúc này
nàng mới đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn giúp ta vò khăn.
Sau khi đã thu dọn xong hết thảy, ta kéo Tấn Ngưng ngồi xuống bên giường.
Mới vừa định cất lời, nàng lại giành trước ta một bước: "Nhược Hề, ta biết
ngươi muốn nói với ta điều gì."
"Ân?" Ta sửng sốt.
Nàng cúi đầu, khẽ nói: "...Ta vẫn sợ hãi."
Vẫn là sợ hãi.
Ta thả lỏng thân mình, ngả người nằm ngửa trên giường. Tấn Ngưng thấy ta
như vậy, nghi hoặc quay đầu nhìn ta.
"Lại đây." Ta nhắm mắt lại, lấy tay vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, cười nói với nàng,
- 1116 -
"Nằm xuống đi."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian